Friday, August 14, 2009

Thư gửi Trung Tướng Nguyễn Văn Thiệu

Thưa Quý vị Trưởng Thượng.
Thưa Quý vị,

1. Áp lực từ khối Công giáo (Xóm Mới, Hố Nai, Gia Kiệm và Ngã Ba Ông Tạ).
2. Áp lực từ Hoa Kỳ.
3. Áp lực từ Hội đồng Quân lực.

Ngày 19.06.1965:
Chính phủ Dân sự Phan Khắc Sửu/Phan Huy Quát bị buộc giải tán trao chính quyền VNCH lại cho Trung tướng Nguyễn Văn Thiệu và Thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ.

Ngày 11.03.1966:
Trung tướng Nguyễn Chánh Thi, Tư lệnh Quân đoàn I kiêm Tư lệnh Vùng I Chiến thuật bị triệu hồi về SàiGòn tước binh quyền, cách chức và bị quản thúc bởi Quân cảnh Mỹ, "Biến Động Miền Trung " bùng nổ.

Giữa hai thời điểm trên, ngày 01.12.1966:
Trung tướng Nguyễn Chánh Thi gửi đến Trung tướng Nguyễn Văn Thiệu một Lá Thư.

Chúng tôi kính chuyển đến Quý vị tường lãm.
Đồng thời thỉnh ý Quý vị về nội dung Lá Thư có là căn nguyên tác động đến "Biến Động Miền Trung" tức "Vùng I Chiến thuật VNCH" do Tư lệnh Quân đoàn I Trung tướng Nguyễn Chánh Thi nắm binh quyền và trấn giữ.

Kính.
Nhóm LýTrầnLêNguyễn/Paris
____________ _________ _________ _________ _________ ______

Việt Nam Cộng Hòa
Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa

Đà Nẵng, KBC 4109 ngày 01 tháng 12 năm 1965
    Trung tướng Nguyễn Chánh Thi
    Tư lệnh Quân Đoàn I kiêm Tư lệnh Vùng I Chiến Thuật

    Kính gởi Trung tướng Nguyễn Văn Thiệu
    Chủ tịch Ủy ban lãnh đạo Quốc gia
Là một phần tử trong khối quốc dân Việt Nam, nhưng đồng thời là một quân nhân, tôi nhận thấy có bổn phận và trách nhiệm phải đề đạt lên Trung Tướng và Chính phủ những ý kiến của tôi, cũng là của đại đa số anh em cộng sự viên của chúng tôi tại Vùng I Chiến thuật, để góp phần vào công cuộc mà Trung tướng và Chính phủ theo đuổi.

Kính thưa Trung tướng,

Là một quân nhân bản tính bộc trực, tôi không dám đi sâu vào lãnh vực chính trị. Nhưng khi nghĩ đến dân tộc Việt Nam chúng ta đã sống 20 năm nay trong máu lửa và nước mắt, cái cảnh hàng vạn sinh mạng ngã gục trên khắp các chiến trường mà cuộc chiến tranh xâm lược gây nên không những chưa có cơ chấm dứt mà mỗi ngày càng khốc liệt, ác hại hơn, tôi xin được bạo dạn trình lên Trung tướng những ý kiến, nhận xét thô thiển mà tôi nghĩ là có thể góp phần xây dựng vào công cuộc Chống Cộng Cứu Nước hiện đang vào giai đoạn cực kỳ cam go và nguy hiểm.

Tại quốc nội, tình hình chiến sự ngày càng khẩn trương, chiến trường ngày càng trở nên ác liệt, khốc hại, các trận đánh lớn trong mấy tháng gần đây ở Vạn Tượng, Đức Cơ, Plei Me, Chu Prong, I Brang, Ba Lòng, Thạch Trụ, Tuy An v.v... là những sự kiện hiển nhiên. Nhất là trong trận Plei Me tôi được hân hạnh thừa lệnh chính phủ đến tận nơi quan sát trận địa, cổ võ binh sĩ, tôi nhận thấy rằng mặc dù bị tổn thất nhân mạng quá nhiều, bọn Việt Cộng vẫn tỏ ra ngoan cố, tiếp tục đẩy mạnh cuộc xâm nhập võ trang và tăng phần hoạt động phá hoại, liều mạng bám sát các chiến trường lớn, bất chấp cả những thiệt hại kinh khủng nhất mà Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa và Đồng Minh đã gây ra cho chúng.

Như Trung tướng đã rõ, theo cung từ của các tù binh bắt được trong mấy trận đánh lớn vừa qua, cũng như theo sự xác nhận của cơ quan tình báo bạn, số lượng cán bộ chính trị, quân đội chính
quy và vũ khí nặng đủ loại nguyên lai từ Bắc Việt và các nước thuộc khối Cộng Sản xâm nhập vào Miền Nam mỗi ngày mỗi nhiều hơn. Sự gia tăng xâm nhập này xảy ra đúng vào thời kỳ không những các cuộc oanh tạc của Không lực Việt Nam và Hoa Kỳ đã vượt quá xa giới hạn "trả đũa", đúng vào thời kỳ mà chiến sự ở Việt Nam được xếp vào hàng đầu trong các mối bâng khoăn,
bận tâm quan trọng của thế giới. Thái độ chịu trận liều lĩnh này của Cộng sản thật ra nằm trong kế hoạch do đế quốc Trung Cộng thúc đẩy, với mưu định thâm hiểm nhằm làm điên trí và ác hóa
cuộc chiến hiện tại, cốt sao tác động được trong các dân tộc trên thế giới, nhất là các dân tộc Đồng Minh, cái tâm trạng uể oải, chán nản, để dẫn đến một thái độ hiếu hòa tiêu cực, nếu không
nói là một thái độ đầu hàng.

Một mặt, trong kế hoạch phong tỏa của chúng, bọn Cộng sản tăng cường phá hoại cầu cống, trục lộ, làm gián đoạn và tê liệt các huyết mạch giao thông chính yếu. Sự chuyển lưu nông phẩm, sản
vật giữa vùng quê và thành thị tại nhiều nơi đã hoàn toàn bị ngưng trệ.

Một mặt khác, sự phồn thịnh giả tạo tại các thị trấn do mãi lực quá cao của khối đông đảo quân nhân Đồng Minh đã làm cho vật giá tăng vọt một cách đáng sợ.

Thêm vào đó, trong mặt trận kinh tế này, bọn gian thương Hoa kiều vô hình chung góp sức với Việt Cộng lũng đoạn thị trường, làm suy nhược và tiêu hao năng lực tài nguyên quốc gia, làm cho
đời sống người dân Việt Nam đã từ lâu bị khốn đốn bởi chiến tranh nay phải lâm vào tình trạng kiệt quệ, bi đát.

Một thiểu số gian manh đầu cơ được hưởng lợi trong lúc mức tiêu dùng của quần chúng bị giảm sút đến hai phần ba, nhất là đối với giới Quân nhân, chỉ trông vào đồng lương, đã phải sống một
cách chật vật, khó khăn.

Trong khi đó, trên lĩnh vực quốc tế, ngoài những hành lang ngoại giao, người ta đã đề ra vô số biện pháp để giải quyết chiến tranh Việt Nam. Các nhà lãnh đạo, các chính khách của hầu hết các
quốc gia trên thế giới đi lại tấp nập từ phía này sang phía khác, rộn rịp tiếp xúc, cốt thăm dò những điều kiện để tiến đến bàn hội nghị.

Người ta đã tiên liệu một Hội nghị Genève kiểu mới, có thể là một tấn bi hài kịch như đã xảy ra năm 1954, một hình thức phản bội trắng trợn như kiểu Cộng sản đối với chiến sĩ kháng chiến, như kiểu Thực dân Pháp đối với những người Quốc gia chống Cộng.

Hiệp định Genève 1954 chỉ là văn kiện đoạn mại Miền Bắc VN cho đế quốc Cộng sản, để bọn chúng căn cứ vào đó xuất phát kế hoạch xích hóa toàn quốc và toàn bộ Đông Nam Á, hay xa hơn
nữa.

Tại bàn hội nghị bấy giờ, thành phần chính phủ VN chỉ là một hình thức ước lệ không hơn không kém, đóng vai trò một chứng nhân đau khổ, nhục nhã, một kẻ bị đặt trước một sự đã rồi, giờ
chỉ còn cầm dao tự cắt ruột mình làm hai.

Quá khứ đã làm cho chúng ta uất hận đến cực điểm khi nghĩ đến thái độ vị kỷ, bạc nhược và bất nhân của Thực dân Pháp với Chính quyền Quốc gia lúc đó, và chúng ta cũng đang bị dẫn dắt
vào vết xe cũ của bọn Thực dân tham tàn và bọn Cộng sản hiếu chiến.

Không có gì chua xót bằng, đối với một dân tộc như dân tộc anh dũng của chúng ta khi chịu để cho người ngoại quốc, những kẻ bàng quan, vì lợi ích riêng của họ hơn là lý tưởng Tự do hoặc
tinh thần nghĩa hiệp, quyết định vận mạng đất nước chúng ta.

Không có gì tủi hổ với tiền nhân bằng khi thế hệ này phải gánh chịu trách nhiệm về sự sỉ nhục đó.

Tôi thành khẩn tin rằng, hơn ai hết, Trung tướng Chủ tịch đã nhận thức điều đó, vì lẽ nhiều lần Trung tướng đã tuyên bố mạnh mẽ chống lại mọi cuộc điều đình, thương thuyết với Cộng sản
trong khi chúng ta là kẻ chiến đấu tự vệ (Thông điệp của Trung tướng Chủ tịch ngày 09.09.1965 gửi Quân nhân toàn quốc.)

Qua các cuộc du thuyết của các chính khách trên thế giới, chúng ta có cảm tưởng người ta đang mặc cả với nhau về nền Hòa bình Tự do cho xứ này theo quyền lợi riêng tư của người ta, mà không cần đếm xỉa đến vai trò của chính các nhà lãnh đạo, của chính phủ và quần chúng Việt Nam. Máu của người Việt Nam đã đổ quá nhiều rồi, vì vậy chúng ta là những vai chính chứ đâu phải là những kẻ phụ diễn, đánh thuê giết mướn cho chiêu bài này hay chiêu bài khác.

Quân Dân Miền NamViệt Nam đứng về phía Thế giới Tự do vì nghĩ rằng những giá trị tinh thần và lý tưởng ở phía này xứng đáng để chúng ta cùng sống chết, chứ nhất định chúng ta không
phải và không thể để bị xem như là một toán quân Lê Dương chỉ biết đánh nhau thuê vì đồng tiền và vô lý tưởng.

Tôi thiển nghĩ hiện tại qua hai chục năm binh lửa, không dân tộc nào trên thế giới ước mong Hòa bình bằng dân tộc Việt Nam, và trong khối dân tộc này không ai khao khát hòa bình hơn là người chiến sĩ chúng ta. Nhưng chúng ta nhất định chỉ chấp nhận nền Hòa bình trong Tự do và Danh dự, bởi vì chính những điểm đó mà bao chiến hữu quả cảm của chúng ta, kẻ cả những chiến hữu Đồng minh ở xa từ ngàn vạn dặm đến đây, đã hy sinh, đang và sẽ tiếp tục hy sinh những gì quý báu của đời họ.

Kẻ nào phủ nhận những điều này, kẻ đó còn tàn nhẫn hơn Cộng sản !

Vì mục đích Hòa bình và Tự do của Dân tộc, chúng ta sẵn sàng đến bàn hội nghị? Nhưng người chiến sĩ Quốc gia sẽ đến bàn hội nghị với uy thế toàn vẹn do quyền chủ động của mình mà có, vì
rằng trước sau chúng ta vẫn chiến đấu, chiến đấu để tự vệ một cách chính đáng.

Chúng ta có chính nghĩa, chúng ta có quyền đặt điều kiện cho đối phương, vì chính Cộng sản mới là bọn xâm lược. Nhưng trong hiện tình này, nếu chúng ta chấp nhận điều đình hoặc thương
thuyết với Cộng sản, tức là chúng ta chấp nhận đầu hàng Cộng sản và chịu làm nô lệ cho bọn quỷ đỏ bán nước.

Vì thế chúng phải làm sao để đánh bật bọn Cộng sản ra khỏi lãnh thổ Việt Nam Tự Do, vì chính chúng đích thực là thủ phạm trong cuộc chiến tranh xâm lược hiện tại. Chúng đã điều động Quân đội từ Miền Bắc vào, cố tình chiếm nốt phần đất tự do này, thì không lý gì chúng ta và các bạn Đồng minh đã chiến đấu tự vệ và bảo vệ nền Tự do Dân chủ, lại phải đến bàn hội nghị với bọn phá hoại và cướp nước.

Chúng ta không thể thụ động nữa, phải có một hành động thật cương quyết và thích đáng, một đòn chí tử đánh vào trung tâm đầu não của bộ máy chiến tranh Cộng sản, hầu buộc chúng nếu
không muốn bị tiêu diệt toàn diện thì phải hủy bỏ kế hoạch xâm lược của chúng, ít ra chúng phải rút toàn bộ lực lượng vũ trang và chính trị của chúng ra khỏi Miền Nam Việt Nam. Đây không
phải là chỉ là điều kiện tiên quyết cho một cuộc hội nghị, mà chính là điều kiện sống còn của chúng.

Trong quan niệm chủ quyền quốc gia, các thân hữu Đồng minh không thể vì sự giúp đỡ và uy lực mà có thể ép buộc chúng ta trở nên những vệ tinh thuần thục xoay quanh những đường lối, chủ
trương của họ, trong khi họ nhân danh những người bạn đến giúp ta.

Về phần chúng ta, chúng ta chiếm cho kỳ được cái thế chủ động trong chiến cuộc này, để bọn Cộng sản phải thấy rõ chúng ta là đối tượng chính của chúng. Nhận định rõ điều then chốt này, nên trong trận Plei Me, nhất là trận Chu Prong vừa qua. Trung tướng đã cho lệnh Lữ đoàn Nhảy dù xông ngay vào vòng chiến. Hành động này đã chứng tỏ cho thế giới và các chiến hữu Đồng minh thấy rõ vai trò chủ động chiến trường vẫn là Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.

Nhưng nếu chỉ giới hạn trong lãnh thổ qua phân hiện nay cũng chưa đủ, chúng ta phải giành cái thế chủ động toàn vẹn, làm thế nào để địch thủ của ta không có hậu tuyến hầu hầu xây dựng cơ
sở, dồn chúng đến cái hoàn cảnh buộc phải xin điều đình với chúng ta, chứ không phải là chúng ta an phận chờ lúc góp mặt trong cuộc hội nghị thương thảo việc mua bán giữa các chính khách quốc tế với nhau, đem chiêu bài Việt Nam làm con vật hy sinh cho sự tranh chấp quốc tế.

Kính thưa Trung tướng,

Vấn đề căn bản được đặt ra là làm sao cho Cộng sản thấy rằng chính chúng ta cũng gây nguy cơ cho chúng. Chúng muốn yên lành, muốn ngừng chiến, phải trực tiếp xin điều đình với chúng ta
trước đã. Để đạt được uy thế đó, hiện tại không có cách gì khác hơn là:

QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HÒA PHẢI ĐỔ BỘ LÊN MIỀN BẮC

Hành động này sẽ là một phản ứng sấm sét về phương diện chính trị lẫn quân sự, nói lên sự thực đáng hãnh diện là chính chúng ta định đoạt lấy số phận đất nước.

Hơn nữa, hành động đó còn là một dịp hãn hữu, là một cơ hội giúp cho bà con ruột thịt đau khổ của chúng ta ngoài ấy, đã chán ghét cùng cực chế độ Cộng sản, vùng lên đạp đổ ngụy quyền đảng trị độc tài, tạo sức vạn năng để có thể chỉ trong một thời gian ngắn, thanh toán được xâm lăng của đế quốc Trung Cộng hiếu chiến, kẻ thù truyền kiếp của dân tộc bất khuất này.

Riêng phần quân nhân các cấp thuộc Quân Đoàn I sẽ vô cùng phấn khởi và hãnh diện được Trung tướng chỉ định làm bộ phận tiên phong trong cuộc hành quân Bắc phạt này. Chúng tôi sẽ sẵn sàng có mặt vào bất cứ lúc nào, tại bất cứ nơi đâu bên kia giới tuyến ngay sau khi nhận được mệnh lệnh của Trung tướng Chủ tịch và của Chính phủ.

Chúng tôi tin rằng Quân đoàn Bắc tiến sẽ được các đồng bào ruột thịt ngoài ấy hân hoan vui sướng đón chào như những thiên thần giải phóng đến cứu nguy họ.

Ta có những lý lẽ để tin rằng, trong ngục tù Cộng sản, giờ đây họ trông chờ chúng ta như nắng hạn trông cơn mưa rào, chúng ta sẽ là những thiên thần đến cứu vớt họ.

Một lần nữa tôi tin rằng, khi tiếp nhận đề nghị này, hẳn Trung tướng đã thông cảm và đã biết rõ.
Chúng ta không phải là những kẻ hiếu chiến, mà đây chỉ là kế sách để vãn hồi hữu hiệu, mau chóng nền Hòa bình, Tự do và Thống nhất trường cửu cho xứ sở.

Thêm một nhận xét nữa qua cuộc giao tranh lớn vừa xảy ra tại Tuy Hòa và Tuy An, bọn Việt Cộng có vẻ muốn tránh né hoặc cố tình giảm thiểu những đụng độ với Quân Lực VNCH, trong khi đó hầu như bọn chúng đã phải sử dụng toàn bộ lực lượng trong các trận xung kích với quân đội Đồng Minh như Plei Me, Chu Prong v.v... cốt gây cho lực lượng Đồng Minh một vài tổn thất,
bất chấp những sự thiệt hại kinh khủng dành cho bọn chúng.

Nếu điều ước đoán trên có phần nào đúng, thì thật bọn Cộng sản hiện đang áp dụng một chiến thuật mới, cực kỳ nguy hiểm nếu được thực hiện, vì đây chính là một thủ đoạn chính trị xảo quyệt và hữu hiệu trong việc chuyển hướng đối tượng chiến đấu của Cộng sản từ Quân lực VNCH qua phía Đồng Minh, rồi thì mưu lược này thành tựu, lúc đó quân dân và chế độ Miền Nam chúng ta sẽ trở thành phó sản thứ yếu của một thế lực quốc tế.

Loại đòn ngầm này thật thâm độc vì nó dễ rất dễ đánh lừa dư luận và dễ gây xúc động trong thâm tâm hiếu hòa của các dân tộc văn minh trên thế giới.Vì cuộc chiến tranh xâm lược phá hoại của Cộng sản, với bản chất tàn bạo, thô bỉ, sẽ bỗng dưng được thánh hóa dưới hình thức một cuộc chiến tranh giải phóng đánh đuổi ngoại nhân.

Dựa trên ước đoán đó, ngay tại Vùng I Chiến thuật, chúng tôi đã chỉ thị cho các đơn vị luôn luôn phải giành thế chủ động cho mọi chiến trường, kể cả trách nhiệm bảo vệ các căn cứ quân sự của
Đồng Minh. Chúng tôi chỉ xin yểm trợ bởi các lực lượng Đồng Minh khi xét ra cần thiết. Chiến dịch Ngũ Hoành Sơn nhằm thiết lập vòng đai bảo vệ an ninh xa cho căn cứ Không quân Đà Nẵng, và cuộc tấn công ồ ạt của Việt Cộng tại Thạch Trụ vừa qua là những chứng minh cụ thể cho sự quan tâm đó.

Kính thưa Trung tướng,

Đứng trước tình thế ngày một nghiêm trọng, những âm mưu có tính cách vị kỷ đã manh nha trong hậu trường chính trị quốc tế.

Số phận dân tộc chúng ta, một dân tộc kiêu hùng ngự trị trên dãy giang sơn cẩm tú này suốt bốn ngàn năm văn hiến, đang bị đe dọa vì một viễn ảnh hòa bình tạm thời và giả tạo để rồi rơi vào
ách nô lệ muôn đời của đế quốc Đỏ. Trước nguy cơ đó, chúng tôi thật tâm lo sợ sự phản bội lịch sử lại tái diễn.

Ở phương vị chỉ huy quân sự tại vùng giới tuyến chúng tôi mạo muội và bộc trực trình lên Trung tướng ý kiến trên đây với tất cả lòng nhiệt thành lo lắng đến tiền đồ an nguy, hưng phế của xứ
sở Việt Nam thân yêu này.

Kính mong Trung tướng thẩm định và gấp rút đặt vấn đề với các Đồng Minh của chúng ta, ngõ hầu chiến thắng được Cộng sản trên mọi lãnh vực, duy trì được giá trị tôn quý cho tinh thần
truyền thống quật khởi của Dân tộc.

Vạn nhất chúng ta không thành công chăng nữa, hành động này vốn cần thiết hơn bao giờ hết để góp phần hoàn bị thiên hùng sử của giống dòng Lạc Việt.

Vài lời tâm huyết, đạo đạt lên Trung tướng Chủ tịch duyệt định.


Trân trọng.
Trung tướng Nguyễn Chánh Thi.

Saturday, August 8, 2009

Những Hình Ảnh Một Thời Chinh Chiến Của Người Lính Việt Nam Cộng Hòa



Ước mong những bức ảnh này giúp cho những vị từng khoác áo Chiến Binh Việt Nam Cộng Hòa, cho những người đã từng trải qua thời chiến chinh như một phần đời sẽ hồi tưởng lại những ngày xưa thân ái đó.

Những bức ảnh được đưa vào không theo thứ tự thời gian như một ký ức đã trổ nên hỗn loạn sau ngày "đổ vỡ toàn diện" (chữ dùng của Phan Nhật Nam)





Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH





Những ngày xưa thân ái . . .



















































Quân đổ vào biển lửa, dân rời xa quỷ đỏ, gặp nhau ở đây biết mai có còn gặp lại ?







Những ngày xưa thân ái ...


























Chinh chiến đã đi qua ... Những hình ảnh người Lính Việt Nam Cộng Hòa còn mãi với thời gian






























Bìa báo TIME số tháng 3-1975
Một vài hình ảnh của
Trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt
Nơi đào tạo những Sĩ Quan ưu tú của QLVNCH
Trường của những người trai chọn binh nghiệp là lẽ sống, là lý tưởng


































Khóa Huấn Nhục trước khi trở thành tân binh VBQG
(Trắc định ý chí, nhẫn nại và thể lực. Nếu không vượt qua được sẽ bị loại)
























Nhảy Dù vào La Vang- Quảng Trị 1972






Thăm chồng ngay tại chiến hào




Biệt Động Quân bảo vệ Thủ Đô Sài Gòn Mậu Thân 1968

Những hình ảnh về binh chủng Pháo Binh QLVNCH



















Tướng Ngô Quang Trưởng










Người lính Biệt Động Quân dù bị thương nặng vẫn nắm chắc súng trong tay sẵn sàng đáp trả VC trong trận Đồng Xoài 11/06/1965


















Một đời khoác áo lính Cộng Hòa, một đời cho Nước Non




Thiếu tướng Nguyễn Khoa Nam


Người hùng tử thủ An Lộc, Chuẩn tướng Lê Văn Hưng (TLSĐ5/BB) bắt tay Đại tá Tư Lệnh Phó SĐND
tại chiến trường An Lộc Hè 1972


Người ở lại Charlie, Trung tá Nguyễn Đình Bảo (đeo kính) tại mặt trận Damber tháng 8/1971








Tr.T. Bảo tại Ban Tham Mưu Hành Quân LĐ 3 Nhảy Dù Damber,Kampuchea tháng 8/1971


Đại tướng Đỗ Cao Trí


Ngũ Hổ Tướng Quân


Tướng Nhảy Dù Hồ Trung Hậu. Hè Đỏ Lửa 1972




Thiếu tá Nhảy Dù Võ Trọng Em




Nhảy Dù bảo vệ Sài Gòn, Xuân Máu Lửa Mậu Thân 1968


Đổ quân vào chốn tử sinh


Nhảy Dù nghỉ chân tại Chiến Khu D


Bạn bè ai còn ai mất sau mỗi chuyến lên đường ?




Y sĩ Dù tải thương tại chiến trường


Nhảy Dù trước Thánh Đường La Vang, Quảng Trị , Hè 1972









Jean Larteguy, nhà báo Pháp có mặt tại miền Nam Việt Nam trong cơn hấp hối của Saigon ghi lại như sau khi tới thăm một đơn vị Dù cố thủ tại Saigon ngày 28/04/1975:

“ . . . Họ không buồn rầu, và không tuyệt vọng. Họ điều động như thể đang dự một cuộc thao dượt. Đôi lúc họ còn cười với nhau, và liệng cho nhau những chai Coca-Cola Họ không nuôi một ảo tưởng về số phận của họ, về kết quả của trận đánh tối hậu nầy . Nhưng tôi có cảm tưởng là họ nhất định chiến đấu tới cùng, và sẽ tự chôn mình trong những đổ nát của Saigon.
Và những binh sĩ tuyệt vời nầy vẫn còn có được các cấp chỉ huy ở bên họ trong giờ phút sinh tử này Một trong các cấp ấy là một Đại tá. Tôi hỏi ông ta xem tình hình ra sao , ông trả lời:

- Chúng tôi sẽ chiến đấu, và chúng tôi sẽ là những người chiến đấu tới giây phút cuối cùng. Ông hãy nói cho thế giới biết rằng chúng tôi chết không phải vì Thiệu, vì Hương hay vì Minh. . .”

Lartéguy cũng được thấy tận mắt các sinh viên Trường Võ Bị Đà Lạt, lực lượng trừ bị chót của QLVNCH, tiến ra trận địa
"Và trong những bộ đồng phục mới, giày chùi xi bóng láng, các sinh viên anh dũng của Trường Võ Bị Đà Lạt đã đi vào chỗ chết. Chỉ còn thiếu có cái mũ diễn hành và đôi bao tay trắng".

Một đồng nghiệp của Lartéguy là Raoul Coutard đã thu được cảnh xuất quân bi tráng ngay vào máy quay phim và cố nén xúc động để hỏi các sinh viên sĩ quan:

- Các anh có biết là sắp bị giết chết không ?
Một thiếu úy trả lời:
- Chúng tôi biết chứ.
- Vì sao ?
- Tại vì chúng tôi không chấp nhận chủ nghĩa cộng sản.

Sau đó Jean Larteguy trở về Pháp, và đã làm cho cả thế giới ngạc nhiên với những gì ông viết ra về những người lính VNCH
Người lính VNCH trấn giữ Thủ Đô Sài Gòn Xuân Máu Lửa Mậu Thân 1968





















































Cố Đô Huế Mậu Thân 1968